Bản Lìm Mông từ bao đời nay vẫn ẩn mình trong mây. Xưa nay, dân xê dịch vẫn thường rỉ tai nhau tứ đại hiểm địa Tây Bắc bởi độ khó hiểm trở của đường đi và cả bởi đó cũng là nơi… tận cùng. Và Lìm Mông là một trong số ấy, đầy hấp lực, đầy mời gọi và cũng đầy thách thức. Tới Lìm Mông đồng nghĩa với việc đã đến nơi tận cùng, bởi từ đây trở đi sẽ không có đường dân sinh nữa, chỉ là những con đường đi nương đi rừng mà thôi.
Bản Lìm Mông vẫn là con đường đất đỏ bụi mù trong những ngày nắng, còn những ngày mưa thì con đường là một thách thức đáng sợ cho những tay lái. Những góc cua vừa gắt vừa dốc cùng với mặt đường trơn trượt khiến các xe như muốn trôi tuột xuống chân dốc. Và lúc đó chỉ còn cách để xe lại dưới chân núi và đi bộ lên bản Lìm Mông để có thể ngắm nhìn thung lũng ruộng bậc thang.